banner Các Thế Hệ Thầy Cô
side2

Tứ Bà La Sát

Trần Ngọc Ánh*Lê Thị Thanh*Dương thị Hồng Thạch*Trần Thu Hương*HD68-75

Mới nghe cái tên đã thấy “bà chằn lửa” rồi, mấy đứa tui hồi lớp 7 đã được Thầy Tâm “âu yếm” đặt cho cái danh này sau những lần làm loạn trong lớp, bị ăn cả thúng hột vịt oan mạng nên nhao nhao đứng lên khiếu nại Thầy, vừa cãi lý vừa khóc tấm tức...Chắc ổng cũng mắc cười cái đám nhà chòi của tụi tui nên nạt ngang “thôi nín đi mấy bà la sát”.

Tứ Bà La Sát

Vậy là tên bốn đứa tui dính chùm từ đó, không biết la sát chằn ăn trăn quấn cỡ nào nhưng phải nói là tụi tui khoái cái biệt danh này lắm, thậm chí có đứa làm thơ còn ghi bút hiệu “TBLS” cho có vẻ bí ẩn.

Trong lớp với tụi tui còn có nhóm “Năm Con Mèo” là mấy đứa ngồi ở bàn đầu (Oanh, Kiển, Thủy, Vân, Dung) nhỏ nhẻ, ngoan hiền một mực. Lớp bên kia thì có nhóm Acetylen C2H2 gồm Chuôn, Chính, Hai, Hương... Nhưng có lẽ phá phách đình đám nhất là nhóm Tứ Bà La Sát.

Nhỏ Hương mới lớp 6 là đã nhổ giò cao lêu khêu, lên lớp 9 còn gắn thêm cặp kiếng cận tổ chảng nên bạn bè gọi nó là Hương cận, nhờ cặp kiếng nên gương mặt nó trông ngây thơ khờ khạo, em hiền như ma-sơ khiến mấy tên húi cua trong trường cứ ngẩn ngơ, có đứa còn cả gan làm thơ tỏ tình trắng trợn “mắt em bé nhưng ngời sáng hơn sao / hãy cho phép ta lao vào em nhé..” Đâu ai biết đôi mắt bà la sát đó đã trừng nguýt mấy đứa đứng trong hàng chào cờ mà cứ rù rì nói chuyện, đâu ai biết nhỏ ta là đầu đảng của mấy vụ chọc Thầy phá bạn nhất lớp.

Nhỏ Thạch cao lêu khêu thì hiền hơn, người Khờ Me mà, đi học luôn mặc quần đen lưng thung, vô lớp mỗi lần Thầy gọi hỏi bài là nó đứng dậy theo thói quen sửa quần sửa áo, tay thì gài cái nút áo cuối (ngồi mở khuy ra cho nó ..mát) tay thì kéo cái lưng thung nghe cái phạch... khiến tui ngồi kế nó mắc cười muốn chết. Coi hiền vậy mà đụng tới nó thử, nó cãi tới bến.

Nhỏ Thanh da ngăm đen nhưng khá mặn mà, có chút tài hát hò, thơ văn lãng mạn nên biết yêu sớm nhất bọn, có anh chàng thi sởi nào đó gởi tặng nó bài thơ, nó hào hứng đem khoe với cả bọn, tui nhớ mang máng mấy câu chót. “Anh về lo liệu mùa hoa cưới/ Hôn vạn lần hôn để nhớ hoài”. Coi bộ mùi tận mạng, nhưng có cưới thiệt không phải đợi coi hồi sau sẽ rõ, tình thời học trò mà, chỉ đẹp khi dang dở thôi.

Còn tui hả, chắc là “la sát” thứ thiệt, hồi tui còn nhỏ Má tui đi coi ông lên bà xuống gì đó nhập xác cậu, phán một câu xanh lè “Nữ này chân mạng là con của bà Thánh Anh La Sát, nên nó hổng có ngán ai hết, ma quỷ thấy nó là né ra ...” Hèn gì, tui chơi cầu cơ hoài mà cái tay im re, trong khi mấy đứa kia cơ kéo chạy vù vù.

Nói Tứ bà la sát thì có vẽ như tụi tui dữ dằn lắm, nhưng thật ra đứa nào cũng ..hiền, bằng chứng là suốt thời trung học, ngoài những nghịch ngợm phá phách của tuổi 13, tụi tui đều học hành nghiêm chỉnh, có bảng danh dự đều đều hàng tháng, cũng tham gia sôi nổi văn nghệ báo chí của trường đâu có thua kém bạn bè. 

Đây là thời kỳ tuyệt vời nhất trong lứa tuổi thần tiên của cả bọn, chỉ biết học hành, vui chơi, yêu đương lãng mạn và hồn nhiên chim sáo. Bởi vậy ký ức về tuổi học trò, những kỷ niệm đẹp, tui nghĩ là mình có đầy nhóc!!!

Ngọc Ánh

Nhóm TBLS của bọn tôi (Hương, Ánh, Thanh, Thạch) tưởng đã bị quên lãng theo thời gian, nay chợt bừng sống lại không ngờ. Từ cái hẹn của nhỏ Ánh, hai đứa sẽ gặp nhau tại nhà Huỳnh Kim Hua, trời trưa nắng thật gắt, tôi vẫn vượt đường dài để gặp lại nhỏ bạn thân năm nào  trong tâm trạng bồi hồi khó tả...                               

Ánh ra đón tôi bằng những lời thơ nồng ấm 

“ ...Yêu nhau từ thuở mắt còn xanh
 Chuyện đời ngày ấy mình chưa biết
 Cô bé ngày xưa Lê Thị Thanh....”

Thoáng chút ngỡ ngàng hai đứa ôm chầm lấy nhau mừng mừng, tủi tủi.  Thật vui, tôi cười cười nhìn nó, rồi lẩm bẩm “mày hay quá hé Ánh. Bài thơ của "người ta" (anh TH Nhã) viết tặng cách đây hơn 40 năm-tao không thể nào nhớ nỗi, mà mầy lại đọc vanh vách từng câu”.

Và buổi chiều hôm đó, có lẽ tôi là người vui nhất, nói nhiều nhất, nói như chưa bao giờ được nói. Chở Ánh vòng qua những con phố Sóc Trăng, chúng tôi thấy mình như trẻ lại, sung sướng tung tăng.  Kỷ niệm  ngày xưa được tìm về mênh mang, đầy ắp... Gặp lại Hồng Võ, cứ nhìn tôi trân trân, không nhận ra. Ừ nhỉ, nhỏ Thanh ngày xưa giờ lạ hoắc thế này sao?!   Các bạn thương  mến của tôi ơi, tôi đã thật sự đổi thay rồi. Từ vóc dáng, gương mặt, tuổi đời. Từ cách nhìn, tiếng nói, tướng đi.  Bỡi sau mấy mươi năm lăn lộn, trãi đời- tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác, tâm tư cũng dần biến đổi theo cuộc  sống quay mòng...   

Lê Thị Thanh

Tôi đã từng vấp ngã, rồi lại cố gắng đứng lên. Cứ thế mà chân bước chông chênh... Có lúc tôi thèm được khóc quá, nhưng tôi vẫn không khóc được. Và tôi quên tất cả người thân, bè bạn. Cho đến bây giờ, bằng những bước chân đời vững chắc tôi ước ao gặp lại thầy cô, bạn bè xưa cũ, tôi muốn tìm lại tuổi thơ của mình mà tôi đã đánh mất từ lâu.            

Sáng hôm sau uống cafe xong, tôi cùng anh Sâm, Ánh, Hồng Võ vào Phú Tâm thăm Hồng Thạch, TT Huyệt và Hoa Lang.  Gặp lại bạn bè, sao mà vui quá đỗi. Mạnh đứa nào nấy nói, ánh mắt rạng ngời-nhìn nhau cười rôm rả, dòn tan.... Thế nhưng tôi vẫn cảm thấy thiếu thiếu một chút gì! “Ba bà La Sát đây rồi, nhưng TT Hương đâu? Phải chi có nó thì vui ghê nhỉ. “Thu Hương ơi mày ở xa quá- biết bao giờ tụi mình mới được gặp nhau?”             

Ngồi nhắc lại với Ánh, Thạch về chuyện buổi thuyết trình vào giờ thầy An. Nhỏ Ánh đại diện tổ lên thuyết trình (Hương, Ánh chung tổ). Hôm ấy trên tóc Ánh cài 1 cánh hoa nhỏ xíu, xinh xinh, ngồ ngộ. Tới phần góp ý, tôi viết lời bình. Vì quá thân nhau nên tôi cố tình chọc nhỏ A cho vui “bạn điệu quá bày đặt cài hoa lên tóc.”  Tôi đưa cho Thu Hà tờ giấy, nó đứng lên đọc liền một mạch, không chấm phết, không pha trò theo ý của tôi. Thế là lời bông đùa thành lời ...phẩn nộ. Trên bàn thầy, nhỏ Ánh vẫn cười vô tư. Còn ở dãy bên kia mặt nhỏ Hương ...phừng phừng lửa giận. Tôi biết nó đã hiểu lầm mình. Phải chi tôi đích thân góp ý thì đâu nên nỗi..               

Một lần nữa tôi chở Thu Hương đi chơi. Con lộ từ ngã ba An Trạch đến Phú Tâm rất xấu, đi được nửa đường, tay lái tôi bỗng chao đảo khi vấp phải ổ gà đầy cát. Xe ngả cái rầm, nhỏ H bị rách cái quần ống “loe”, còn tôi cần số đập vào chân quá mạnh còn mang sẹo đến bây giờ.  Thế mà khi dựng xe đứng lên, hai đứa lại nhìn nhau cười (nửa cười nửa mếu) thấy thương làm sao! Ơi những kỷ niệm êm đềm thuở còn đi học, kể đến bao giờ mới hết đây! Cho nên, Thu Hương ơi, Tứ Bà La Sát chỉ thiếu mỗi mày. Dù mầy có ở tận nơi đâu, bọn tao vẫn luôn nhắc tới mày trong mong nhớ quắt quay.

Lê Thị Thanh

Hoa Vàng và L T Thanh

Sau 75 hổng biết bạn bè biến đi đâu mất tiêu, tui về quê định bỏ học luôn, nhưng Má tui biểu ráng thi vô sư phạm đặng có cái nghề tử tế. Ra trường dạy đâu được năm thì bị nghỉ ngang xương vì chị tui là “Ngụy”. Buồn quá tui lấy chồng làm ruộng luôn, cũng ít ra chợ Sóc trăng nên chuyện gặp gỡ bạn bè cũng không sao liên lạc. Cơm áo bộn bề cứ lu bu ngày này tháng nọ khiến tui cũng quên mất mình có một thời làm học trò tươi vui nhốn nháo, quên mất cái danh “Tứ Bà La Sát” chọc phá nghịch ngợm mà cả bọn hào hứng xưng tên hồi đệ nhất cấp. Lâu lâu nghe ai đó nhắc về ba con bạn chí cốt trong nhóm TBLS, nhỏ Ánh ở tù, nhỏ Hương vượt biên, nhỏ Thanh gia đình lận đận ... Tôi buồn hết sức, nhưng nghe vậy thôi chớ biết sao giờ... Thân mình còn vất vả lao đao, đời nay làm ruộng đủ ăn là hên rồi.

 Gần 30 năm sau khi mọi việc đều yên ổn, đứa này đứa kia đời sống thong thả đôi chút mới í ới gọi nhau, đầu tiên là nhỏ Ánh ở Sàigòn về ST họp bạn, rồi nhỏ Hương ở bên Mỹ cũng về mấy năm sau đó, nhưng nhỏ Thanh nó ở đâu? Nghe nói nó lấy chồng miệt Lịch Hội Thượng...

Mãi tới năm ngoái ba bà La Sát mới hội ngộ nhau trong Vũng Thơm (có Ánh, Thanh, Thạch, chỉ thiếu Thu Hương thôi), cũng căn nhà cũ của Má tui mấy chục năm trước, bụi tre già bao quanh mát rượi như hồi xưa, khung cảnh y chang mà mặt đứa nào cũng già chát... Phải nói là mừng hết lớn sau thời gian dài cả bọn tứ tán mỗi người mỗi hoàn cảnh mà cũng còn có dịp để tìm nhau, nhắc lại thời đi học vui ơi là vui, kể chuyện này kia trong lớp rồi cười ha hả như trẻ thơ.  Con gái tui ra vô cứ tấm tắc “Bạn bè Má hồi xưa vui ghê, nghe mấy ý nói chuyện mà con cười muốn chết”.

Còn gặp là còn vui, tui nhớ nhỏ Hương có bàn tay búp măng mà tui hay cầm lên xăm xoi, so sánh với bàn tay làm ruộng của mình, tôi nhớ miệng cười có hai cái răng cửa bự chảng của nhỏ Ánh, tôi nhớ làn da bánh ít đường tán của nhỏ Thanh khi nó tự hào “đen mà có duyên”, tui nhớ có lần cả bọn bàn về xem tử vi, bói nốt ruồi, nhỏ Thanh kể là ngón trỏ mình có chấm đen, nhỏ Ánh ngó qua rồi nói “số mày chỉ huy chồng” sao biết? thì mày cứ lấy ngón trỏ ấn vào ngón cái thử, đó là ..bóp mũi, xỏ mũi dắt đi” nhỏ Thanh kêu lên “con quỷ” khiến cả bọn cười nắc nẻ.

Bổng nhiên tui nhớ đủ thứ chuyện hồi xưa. Ước phải chi bây giờ có đủ bốn bà, tụi mình ra cột cờ trước sân trường chụp chung tấm hình như hồi đó. Ủa mà trường Hoàng Diệu bây giờ xây khác rồi, đâu còn cảnh cũ nữa đâu?..

Hồng Thạch

Nhóm bạn và LT Thanh

Nghe tin nhỏ Ánh về Sóc Trăng tìm ra mấy đứa trẻ lạc, tôi thật sự vui mừng như thể mình đang nắm được tay tụi nó để hình dung ra từng khuôn mặt ngày xưa.

Cái thị xã nhỏ xíu vậy mà phải mất mấy chục năm mới gặp lại nhau, nghĩ cũng lạ. Nghe tiếng nó kể líu ríu trong điện thoại mà lòng tôi nôn nao.  “..mày nhớ con Hua không?  nó ở xéo xéo cổng trường HD, nhà nó là vựa bánh kẹo nên ra chơi là tụi mình chạy qua tìm bánh vụn sót trong thùng thiếc ăn đã đời... mày nhớ DMThanh hôn? con nhỏ ngồi ở bàn sau lưng mình đó, bây giờ nó làm cô giáo, nó về dạy lại ngay khu đất nhà mày khi xưa, nó còn nhắc mày đó, mày còn nhớ LTThanh trong nhóm TBLS của mình, nó bây giờ khác xưa, nhưng khi cười mắt híp lại là nhận ra ngay... Tao cũng có vô Vũng Thơm thăm Đá Đỏ (Hồng Thạch) nữa, tụi nó réo tên mày cho mày ách xì văng mắt kiếng luôn ...”

Nhóm bạn và L T Thanh

Cả một trời kỹ niệm xưa hiện về trong trí nhớ. Ôi mấy bà la sát, tau cũng nhớ tụi mày lắm chớ, tau nhớ con đường lởm chởm ổ gà từ ngã ba An Trạch vô Phú Tâm mà mỗi tuần bọn mình đạp xe đèo nhau tới nơi tán dóc, cười đã đời rồi về. Dọc theo đường nào là nhà của Trần Thị Huyệt nơi bọn mình chống xuồng xuôi theo con rạch nhỏ dưới trưa nắng chang chang, chỉ là quýnh quáng, trôi ngược xuôi theo dòng nước, trải rộng tiếng cười, tiếng hét thất thanh mỗi khi có đứa rơi tòm xuống nước vì cây sào mắc cứng trong sình không kéo lên được. Sau đó ghé nhà Kiển ăn cơm trưa với mắm lóc chiên thơm mùi tỏi, giấm. Nhân tiện dòm qua nhà Mã Anh Minh coi nó đang làm gì trong tiệm thuốc bắc. Vòng vòng đâu đó trong thị xã là nhà bà con của Minh Nguyệt, của Thu Hà A1, Hồng Thạch... nhiều lắm, không kể xiết.  Trạm cuối cùng khi ra về là quán sinh tố của Mỹ Dung, có lần tụi mình rủ bọn con trai lớp 9A3 theo, Lý Hùng Kiệt hào phóng móc tiền trả chầu sinh tố, Dung từ chối đây đẩy “Thôi, tui hổng lấy anh đâu”.  Kiệt thì cứ kỳ kèo “Chị lấy tui đi mà” làm tụi mình cười gần chết.

Chắc hồi đó mình mê tuồng cải lương “Nửa đời hương phấn” nên có lần tau từ Sài gòn về sau 3 tháng hè, Ánh giả giọng Hữu Phước ghẹo tao “The à, bộ cái tên The ba má đặt cho mày quê mùa lắm hay sao mà mày lên Sài gòn đổi lại tên Hương...” rồi cả bọn cười nắc nẻ.

Càng nhắc chuyện hồi xưa càng nhớ đủ thứ chiện, thôi thì bữa nào tau gáng bay dìa chơi với tụi bây nhe. Hãy đợi đấy mấy bà la sát ạ.

Thu Hương

 


------------------------------------------------------------

Last updated 04/16/2021

 

 

side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1
side1