Ông Lái Đò
“Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư.” (Khổng Tử)
Thuyền ai neo ở bến sông,
Một cây chèo cũ và ông lái đò.
Sớm, khuya chẳng ngại nhọc nhằn,
Mặc cho nước lớn, nước ròng đầy vơi…
Sóng vỗ hai bên mạn thuyền.
Ướt đẫm đôi tay dính đầy phấn trắng.
Hành khách lên đò, xuống bến.
Ngược, xuôi, giữ vững tay chèo.
Ngày qua ngày
Với bài hát của riêng ông:
Hò…hơ hớ hở hơ…
Chim có tổ, người có tông.
Như cây có cội,
Hò…hơ hớ hở hơ…
Như cây có cội, như sông có nguồn.*
Dù có thể gọi tên
Từng khúc sông
Ông không nhớ hết
Bao nhiêu chuyến đò
Đã từng đưa, đón.
Muốn rũ sạch bụi đường
Sau mỗi chuyến về,
Mặt và tay ông
Vẫn còn nguyên phấn bảng.
Rồi một ngày
Khách đường xa
Trở lại bến sông xưa.
Quang cảnh cũ im lìm
Với hàng lau gầy,
Những tàn cây cổ thụ.
Nghe văng vẳng đâu đây
Thân thương như lời ai nhắn nhủ
Trong gió chiều
Thấp thoáng bóng tà dương…
*Ca Dao Việt Nam
|