Một sớm mù sương, trên đường đến sở
Không gian trầm lắng, nhè nhẹ hương mơ
Với gió lao xao, lá chen hơi thở
Chùng lắng thời gian, nhung nhớ thẫn thờ
Chợt nhớ vần thơ mùa thu năm ấy
Đứng trước cổng trường e ấp cầm tay
Ngập ngừng mắt lệ long lanh tuôn chảy
Trao vội cành hoa như tiễn đưa ai
Thương quá người ơi, chuyện tình tuổi ngọc
Những buổi đón đưa, hò hẹn tan trường
Sóng bước chung đôi, vấn vương suối tóc
Tay nhè nhẹ nâng, đôi má ửng hồng
Những buổi rong chơi bạn bè chung nhóm
Len lén ai nhìn che dấu tình si
Ánh mắt long lanh đôi lần va chạm
“Tình trong như đã, mặt ngoài còn e”
Rồi mùa thu tới nhìn lá vàng rơi
Tình đã ra đi ta mất nhau rồi
Nỗi nhớ thương nhau nhiều trong ký ức
Tự hỏi ngày xưa sao phải chia phôi?
Thoắt đã qua hơn mấy mươi năm lẻ
Người ngày xưa ấy biền biệt phương nao
Người cõi xa xăm mơ về chốn cũ
Từ trong sâu thẳm ký ức năm nào
Hồng Nhan
Hôm nay sao không muốn làm việc ...
Hôm nay sao không muốn làm việc, ngồi đọc những bài viết trên blog Hoàng Diệu Trường Xưa 68-75 mà nghe lòng thổn thức … những kỹ niệm xưa ùa nhau trở về trong tiềm thức, nhớ cảnh sân trường với bạn bè nhộn nhịp tung tăng, nhớ hình ảnh Thầy Cô oai nghiêm và trang trọng, nhớ nhất là mùa hè hoa phượng đỏ sân trường, và nhớ nhất năm học lớp 8 đi tập văn nghệ mùa hè và lớp 9 đi phổ biến báo Xuân của trường với các anh chị lớp lớn 10, 11, và 12 … rồi lại nhớ thơ của nhỏ Chuôn, nhà thơ Sóng Bạc Trùng Dương một thời nổi tiếng trong đám bạn Hoàng Diệu mình: “Sóc Trăng và kỷ niệm nào, thôi em hãy nhớ gọi nhau mà buồn”.
Kỷ niệm trong tôi sao nhiều quá nhiều đến nỗi không làm sao nhớ thứ tự của nó để mà viết cho thành văn tự, tôi thật sự khâm phục H Q Lực, L H Minh, Thu Hương, Ngọc Ánh, T T Kiển, N H Võ, N N Thạch … đã trãi đầy trang blog những kỷ niệm thân thương tình bạn, cho dù đa số bạn bè góp mặt hôm nay chỉ cùng học chung một mái trường chứ chưa hề thân thiết nhau. Có lẻ khi mình đã “đứng tuổi” – Ôi em năm mươi – mình bổng chợt nhận ra câu nói “get older get wiser” đã nhập tâm vào mỗi người chúng ta, nhất là khi đọc những dòng trên trang blog, những câu nói như: “Phải chi, giá mà hồi đó…” đã chợt thốt ra một cách rất ư là hồn nhiên không ngượng ngùng gì cả, đâu phải vì mình đã thật sự “trưởng thành” và không còn “ngây thơ vô số tội” …
Rồi lại chợt nhớ tới câu Thầy Đỗ Như Thắng đã viết trong trang lưu bút lớp 9 của tôi: “Cơn bão nào đã đi qua mà nắng hanh vàng đang chan hòa trên ngàn cây nội cỏ …” ôi lời văn thật êm ả đã làm rung động trái tim tôi… tuy thuở ấy tôi chưa cảm nhận hết những cái hay trong câu ấy … thật đáng tiếc là tôi đã quên mất đoạn sau và cũng đã làm lạc mất quyển lưu bút xưa.
Ước gì tôi có thể tìm lại được quyển lưu bút ngày xưa của tôi năm lớp 9, cái lớp chia ban chia tay bạn bè mỗi đứa mỗi lớp, tuy vẫn chung một mái trường nhưng không còn chung lớp chung bàn để cùng nhau đi về sớm tối trên con đường từ nhà đến trường nữa … nuối tiếc ngẩn ngơ … Cũng tại tôi không mang theo quyển lưu bút và nhật ký của mình khi ra đi, có lẻ vì hành trang đã quá nặng nề với gia đình và hai đứa con nhỏ, và những tưởng khi trở về kệ sách cũ sẽ vẫn còn đó, nhưng không ngờ vật đổi sao dời kệ sách của mình đã lưu lạc phương nào, chắc ai đó đọc được sẽ cười cái tuổi thơ khờ khạo nên đã thần tượng hóa một chân dung người yêu lý tưởng của mình … rồi lại nhớ tới câu thơ ai đã viết tặng với “Những ray rức khôn nguôi, những nhớ thương tuyệt vời …” chao ơi sao mà êm đềm quá, nghĩ lại nếu hồi xưa mình say yes thì bây giờ sự thể đã đổi thay … kỷ niệm thật tuyệt vời làm ấm lại lòng mình khi nghĩ về ngày xưa, mọi chuyện âu cũng là duyên số, và cảm nhận rằng “tình cho đi không lấy lại bao giờ” phải không người ấy ngày xưa của tôi?
Những tháng ngày sau năm 1975 một lần nữa bạn bè lại chia tay mỗi người mỗi ngã, với chí hướng và hoàn cảnh khác nhau, gần 20 năm tôi sống ở Cần Thơ mà sao như xa lắc phương nào, Sóc Trăng chỉ có 60 cây số distance mà như là ngàn dặm … ít tới lui thăm viếng những bạn còn lại ở xứ Sóc, cuộc sống khó khăn, bon chen kiếm sống đã làm gián đoạn sợi dây liên kết tình bạn … cũng may mà bây giờ mình đã nối lại được nhịp cầu tuy không hẳn là tri âm tri kỷ nhưng sợi dây tình bạn vô hình đã ràng buộc chúng ta với nhau mỗi tuần “khi ta lên chat” (chứ không phải Khi Xưa Ta Bé).
Hôm nay sao không muốn làm việc, lâu lâu nổi hứng viết được mấy dòng này, cho dù không đâu vào đâu, nếu bị mất job thì mình sẽ đổ thừa các bạn để “bắt đền” … Thu Hương nghe nói vậy sợ xanh mặt, thôi bà ai mà đền cho, đừng có ham …
Thôi thì hãy đi theo dòng đời tuôn chảy với những thăng trầm thay đổi của cuộc đời như ai đã nói: “định mệnh đã an bày” hãy tin vào định số destiny của mình, hãy bằng lòng với hiện tại nhưng dù sao cũng hãy cố vươn lên cho tương lai sáng lạn của mình và thế hệ con cháu mình, được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Hãy dặn dò nhau cùng nâng cao trí tuệ và thể lực để chống chọi với thời gian, chắc là phải được sống thêm 20 năm nữa để nâng cao tầm hiểu biết về chính mình và về cuộc đời nhiều hơn nữa …
“Thầy thương kính, nhanh quá, mới đó mà đã tới năm 2009.
Thời gian trôi qua xóa hết những dấu vết ngày tháng cũ và để lại những nếp nhăn trên những khuôn mặt … một thời trẻ trung xưa đi đâu mất rồi … làm sao tìm lại được … em nghe rưng rưng … nuối tiếc tháng ngày qua … Em nghĩ là khi em về hưu, em sẽ viết truyện ngắn hay hồi ký của cuộc đời mình và bạn bè mình để dành đó cho mình còn được sống mãi với những ước mơ, những kỹ niệm vui buồn trong cuộc đời …”
Vẫn như xưa dù nhiều năm xa xứ
Vẫn tràn đầy hy vọng và yêu thương
Vẫn đắm say tình khúc nhạc vô thường
Vẫn nhung nhớ khung trời ngày xưa ấy
Ôi thương quá một góc trời quê đó
Nhớ thật nhiều mùa phượng mắt rưng rưng
Con đường xưa cùng đi về mấy bận
Ai đó ơi mắt say đắm bâng khuâng
Buổi giao mùa có hơi nồng của đất
Guốc khua vang áo trắng nón lá che
Nhỏ sẽ về vào mùa hoa phượng nở
Để cùng nhau ôn lại kỹ niệm hè
Tháng Chạp Thơ Thầy Nguyễn Ngọc Lân
Tháng chạp về rồi bé biết không?
Gió lay làm rơi lá sầu đông
Anh đem nắng nhốt vào trong mắt
Nung chảy tim thành vạn giọt hồng
Tháng chạp về rồi bé biết không?
Một chút màu xanh một chút hồng
Một chút vàng mơ và tím nhạt
Chưa Giao Thừa đã Tết trong anh
Ôi! Em Năm Mươi Thơ Thu Hương - Hương Xưa
Đếm thật kỹ vết chân chim trên mắt
Vuốt nhẹ từng sợi tóc nhuộm màu phai
Môi cố mỉm khóe cười sao hiu hắt
Chợt thẩn thờ nghe ngày tháng vụt bay
Ngấn cổ cao giờ u sầu xếp nếp
Tấm lưng thon cũng buồn bã cong queo
Chở nặng hai vai chừng như mõi mệt
Nụ hôn ngày nào hờ hững buồn theo
Ngắm bàn tay vết gân xanh nổi bật
Ngẩn ngơ hoài mười tháp bút ngày xưa
Chỉ còn lại gầy mòn hao hớt
Nghe xót xa thương biết mấy cho vừa
Gót chân mõi vụng về từng bước chậm
Nhớ chiều xưa thoăn thoắt bước qua đời
Ta nhìn lại thấy lòng sao hụt hẫng
Tìm đâu ra "người ấy" thuở xuân tươi !
Ôi em năm mươi hồn còn dậy sóng ?
Vẫn chân tình vẫn duyên dáng, đắm say ?
Hay chỉ trong ta nỗi niềm thất vọng
Hương thời gian còn đọng chút bụi cay...
Những chùm thơ một thời áo trắng - Email của Trần Ngọc Ánh
Các bạn thân mến,
Nói đến kỹ niệm học trò thì ai cũng cảm thấy nôn nao mỗi lần hồi tưởng về ngày xửa ngày xưa, và dĩ nhiên nếu có dịp ngồi lại cùng nhau thì chắc chắn mỗi người sẽ nhắc một câu chuyện thật ấn tượng về mình hay về người khác với một chút thêm thắt hài hước, một chút bồi hồi cảm động,một thoáng mơ mộng, lãng mạn hay có thể là phút lặng thinh tưởng niệm quá khứ.
“Ai cũng có một thời để yêu và để nhớ,” và điều mà mình muốn nói với các bạn là hãy yêu như chưa yêu lần nào, như một thông điệp gởi đến bạn bè qua chùm thơ một thời đáng nhớ mà mình sưu tập được dưới đây của các bạn HD khoá 68-75, những mối tình học trò rất đáng yêu mà mãi đến bây giờ vẫn còn nồng hương ngày cũ..
Sưu tập có thể còn rơi rớt, quên trước quên sau theo thời gian già cỗi, các bạn hãy cùng mình nhặt lại đâu đó những cánh bướm ép, vài chiếc lá vàng, mấy nụ hồng khô để làm đầy trang thơ ngày ấy...
@ Trương Văn Sùng
Ta yêu em như kình ngư yêu biển cả
Như thú hoang nức nở gọi rừng già.
Mắt em bé- nhưng ngời sáng hơn sao
Hãy cho phép ta lao vào em nhé !
@ TạThị Chuôn
Còn gì vui bằng niềm vui hôm nay
Lấp kín đi anh những hố bom cày
Mùa sau xới đất trồng khoai sắn
Khi lá xanh rồi buồn cũng nguôi ngoai..
@ Nguyễn Hồng Võ
Xa rồi em thưở hồng hoang thần thoại
Mất rồi em vườn điạ đàng ngon ngọt của loài người
Để bây giờ ta bước trên đau khổ,
Đợi mùa xuân ta hỏi tội loài người !
@ Lý Hùng Kiệt
Em gầy guột cúi đầu trong nắng sớm
Đến giáo đường quỳ khóc cuộc tình phai
@ Thầy Nguyễn Tư Thiếp
Gió bay tà áo cổ đồng
Dáng em đi vạt nắng hồng buồn theo
…Đâu có ngờ em đến nơi này
Đâu có ngờ buổi chiều gió bay
Đâu có ngờ mắt nhìn trong mắt
Mà yêu em mà tôi không hay !..
@ Lê Văn Quan
Ta đứng chờ em ở ngã ba,
Trường thi ngõ huyện vắng người qua…
@ Trần Thanh Cần
Em có về qua con đường Giao Hạ
Ngắt dùm anh đôi cánh lá phượng xanh
Viết yêu thương trãi đầy trên trang lá
Dù tình sầu làm héo úa tim anh.
Mời xem tin tức, bài viết và những hình ảnh liên kết: