Trầnphùthế
***
BÓNG NẮNG HOÀNG DIỆU XƯA
em làm bà ngoại người ta
với anh em vẫn mặn mà như xưa
cái duyên chẳng chút cuối mùa
cái cười chẳng chút không vừa lòng anh
năm mươi tuổi tóc còn xanh
đêm đêm gối lẻ em đành lòng sao
với anh em vẫn ngọt ngào
vẫn như trái chín trên cao đứng nhìn
thèm thuồng như kẻ ăn xin
ước ao có được chút tình hồi xuân
dễ chừng đã mấy mươi năm
tình cờ gặp lại như nằm chiêm bao
nhớ đâu lớp học năm nào
cây chao bóng nắng rọi vào tóc em
anh ngồi bàn dưới ngó lên
thấy trong giọt nắng chảy mềm lông tơ
mấy mươi năm đến bây giờ
khi nhìn bóng nắng anh ngờ bóng em
NGÀY VỀ KHÁNH HƯNG
cuối cùng là chuyện ngày xưa
có ai ngờ được giấc mơ thế nào
con sông trăng đó hai màu
trong lơ xanh mát đục ngầu nước dâng
ta về buổi ấy phân vân
chắt chiu hương cũ trong lần tay khô
nhìn ngang ngó dọc mơ hồ
đau đau trong dạ mờ mờ trí ngu
em ơi, hạnh phúc xa mù
với tay níu lại chả bù được đâu
cái ngày hai đứa xa nhau
cầu bon chưa lấp sông đào còn kênh
nhớ em nỗi nhớ vô hình
nó đâm giấc ngủ nó tình tội ta
biết đâu em cũng chỉ là
cành ngô đồng đỏ bóng tà hương bay
nhớ em cứ ngỡ chiều nay
hai mươi năm trước bàn tay vẫn nồng
MƯA RÀO HOÀNG DIỆU
mưa hối hả mưa tháng năm
mưa như trút nước vào hàng hiên ai
mưa em ướt chiếc áo dài
thân em bó sát thấm ngoài vào trong
tôi thằng mắc dịch nhìn trân.
LÚC ĐÓ
gió cũng quên về khi người không vui
đêm xuống thấp hương hoàng lan lẫn quất
trăng cuối mùa nên vầng trăng khuyết tật
cả lòng người giờ cũng hẹp nghĩ suy.
GIAO THỪA 2014
đêm cuối năm
xuân đời bật dậy
xuân cựa mình sưng tấy
hộc máu đầy mồm quê hương....
tpt |