Cho Giòng Sông Ngọc
Trong một lần thoát chết, tôi giật mình là chưa gởi bài thơ duy nhất tôi làm vì một người con gái Hoàng Diệu. Lại nghĩ, biết đâu ... ngày mai. Nên xin gởi gia đình HD bài thơ tặng em, cũng như tặng cho nhiều mối tình thơ dại, nhưng đẹp vô cùng của tuổi áo trắng.
Phan Trường Ân
Cho Giòng Sông Ngọc
ngày ấy,
gặp lại nhau
chúng mình đều đã khác
màu thời gian
nhuộm trắng ước mơ xanh
em ngượng ngùng:
ngày đó . . . rất thương anh
mà sao anh không biết!
em nói thiệt
sao anh không biết
em mười lăm:
em nhỏ lắm, mà yêu
em chờ anh từng chiều
em nhẫn lồng bàn tay phải
mỗi chuyến anh đi
em cầu trời . . . anh trở lại
bình yên.
bạn bè bảo em điên:
chiếc nhẫn cưới đeo bên bàn tay phải!
em vờ cười
khi anh đi với một vài người con gái
vuốt tóc đùa,
em tôi tuổi mười lăm
anh về rồi em khóc âm thầm
tình yêu ơi,
sao buồn, buồn đến vậy!
nghe em kể
và chiếc nhẫn vẫn lồng ngón bàn tay phải
cuốn sổ tay, em ghi vội tháng, năm
từ buổi yêu anh, em tuổi mười lăm
anh rơi nước mắt.
bây giờ em, anh xa lắc
anh vẫn nhớ hoài em tuổi mười lăm
bóng thiên thần
mang tên một giòng sông
giòng sông ngọc.
Phan Trường Ân
|