Người Yêu Ở Mãi Không Đi
Em ngồi tĩnh tọa cố thiền
Chỉ thấy lòng mình biển khổ triền miên
Em ngồi cố giữ tâm yên
Thơ yêu lại đến vô biên muôn trùng
Giữ lòng không động vẫy vùng
Nhưng sao chỉ thấy trùng trùng sân si
Người yêu ở mãi không đi
Ở trong khối óc, con tim ở lì
Ngồi thiền thấy rõ lòng mình
Em thấy thật rõ duyên tình buồn xo
Ấy thế bảo sao chẳng lo
Hóa ra khó dứt so đo làm gì…
Xếp bằng, em cố quên đi
Vô thường bám víu, từ bi nhiệm mầu
Quách Như Nguyệt
Feb. 15th, 2013
|