Bước vào Trung Học, tôi mười một tuổi,
Lòng xôn xao, khi mặc chiếc áo dài,
Sách vở không quên, bè bạn đùa vui,
Nhớ mãi trong tôi, một thời cắp sách.
Lớp Anh Văn, môn thầy Sanh phụ trách,
Dáng người gầy, tiếng nói giọng miền ngoài,
Chị Hà Ái Loan, nổi tiếng một hoa khôi,
Ngoài lớp học bóng giai nhân thấp thoáng...
Chị thường mặc áo tơ, tóc cài nơ tím,
Nghe đồn như, nàng đã lọt mắt "Sanh",
Lũ học trò hay phá phách lanh chanh...
Cả đám nhỏ to, nói cười đắc chí...
Thấm thoát hơn bốn mươi năm dâu bể,
Chẳng ai hay cuộc tình ấy về đâu?
Đêm hội ngộ.. khi biết chuyện không may,
Thầy và cô đã nằm sâu đáy huyệt,
Một thuở yêu đương sẽ là mãi mãi,
Vẫn bên nhau, dù sóng gió muôn trùng,
Hỡi biển khơi sao nỡ vùi dập uyên ương!
Để lại đảo Bidong hai nấm mộ!
Gởi một nén hương, đến nơi quạnh quẽ,
Tưởng niệm Thầy Sanh, cùng chị Ái Loan.
Đã yêu nhau và chết cạnh bên nhau,
Theo tôi nghĩ đó là điều hạnh phúc nhất.
Đã thoát cảnh khóc thương chồng, khóc vợ,
Không đau buồn chua xót cảnh biệt ly,
Không não nùng dày xéo tận tâm cang,
Không than khóc, chỉ biến tan rồi lịm tắt....
Thành kính,
Kim Chi - Nov 2013
|