Nhớ lại ngày bị mất (chỗ) dạy! về làm ruộng ở Văn Cơ (Trường Khánh). Nhờ chuyện thành nông dân bất đắc dĩ nầy, tôi dã chứng kiến một sự kỳ thú của thiên nhiên.
Có một hôm, sau khi đắp bờ giữ nước cho mấy công ruộng, hơi mệt và lạnh, leo lên bờ liếp, đi đến bên gốc so đũa để ngồi nghỉ (ngồi nghỉ chớ không phải ăn lá so đũa!), vấn một điếu thuốc rê bập bập rồi ngồi nhìn mấy con kiến đang bu mấy con cá lòng tong “chưa dứt sữa” của một tay chài cá nào bỏ lại trên bờ liếp, “kiến ăn cá!”.
Bổng nhìn xuống bờ giữ nước mới đắp xong, thấy một bầy lòng ròng (cá lóc con) đang nhởn nha bơi lội, thình lình xuất hiện một con cá lóc mẹ, nó tung mình nhảy qua cái bờ mới đắp, lội đảo vài vòng rồi nhảy trở lại bờ bên nầy, há miệng ra đớp mấy con cá lòng ròng, “trời ! bộ đói hay sao mà nó “ăn thịt” cá con !”, sau đó nó tung mình nhảy qua bên kia bờ, nhả các con cá con mà nó vừa mới đớp! khi ra khỏi miệng mẹ các chú cá con lại nhởn nhơ bơi lội ! “À ! thì ra nó “đưa con nó qua sông !”, cứ thế, nó đưa hết bầy con nó “sang một thế giới mới”.
Đang thích thú nhìn cảnh lạ, hồi “cha sanh mẹ đẻ” tới giờ mới thấy lần đầu! bổng nhiên con cá mẹ quẩy mạnh, nhảy lên bờ, nằm cạnh bên đống cá lòng tong “con nit” đang bị kiến bu, đuôi “ngọ ngoạy” trên cỏ như nói với bầy kiến “bà đang nằm “tênh hênh” ở đây nè các “em giai”, nhào vô đi !” (thấy lạ tôi không vội tóm nó đem đi nấu cháo như mọi khi, chờ coi thế nào, chút nữa tóm mầy cũng chưa muộn!) quả nhiên sau lời mời “đầy khêu gợi” cộng thêm mùi nhớt cá, các anh kiến vàng nhà ta nhanh chóng “lao” đến bên “bà nạ dòng khêu gợi” đang “xù” vẫy ra, để lồ lộ" các khoảng thịt đỏ tươi.
Vậy là các chàng kiến “hùn hục” lao vào “dày vò” mãng thịt “tươi mát” ẩn mình sau lớp vẫy đang “xù”. Khi các anh kiến đang say mê “dày vò" mảng da thịt nõn nà của nàng cá “nạ dòng” đang giật giật vì bị “ngứa” thì bổng “TỦM” chị nạ dòng nhà ta tung mình nhảy xuống mương. Một lúc sau, xác mấy anh kiến vàng “hám của tươi mát” nổi lều bều trên mặt nước, làm mồi cho lũ cá lòng ròng. Mặc cho các con “xơi tái” bầy kiến, nàng cá nhà ta lại nhảy lên bờ hát lại tuồng cũ “chiêu dụ trai tơ” rồi lại nhảy xuống mương thả mồi ra cho con ăn.
Cho đến khi lũ con ăn uống no nê, con cá mẹ mới ăn thức ăn thừa do đàn con bỏ lại. Sau khi thu dọn “chiến trường” cá mẹ lại dẫn con đi!
Cá ăn kiến!
Vì miếng ăn của đàn con, cá mẹ phải trân mình chịu sự “dày vò” của lũ kiến, ruồi để mang miếng ăn về cho đàn con.
Thiên chức làm mẹ thật là cảm động!!!!
Lý Văn Hào chs HD 64-71
|