Các bạn lớn nhỏ ơi,
Đây là chuyện có thật 100%. Ngày xưa, trong thời chiến tranh Việt-Pháp (khoảng chừng 1950-1954), có một gia đình rất nghèo có 3 người con sống tại vùng Cà Mau, cạnh ven rừng U-Minh Hạ, bên cạnh 1 con kênh nhỏ. Người cha thì vừa làm rẩy vừa tham gia kháng chiến, còn người mẹ thì lo chăm sóc con cái và cùng phụ làm rẩy để sống. Nhà tranh, vách lá, quần áo sơ sài, nhưng củng đủ ăn qua ngày.
Họ trồng bắp, khoai, mía, và bí rợ. Tới mùa bắp họ phải chặt xuống, bán bắp, dọn cây, xới đất để chuẩn bị cho mùa sau. Bắp chất đầy ghe và chờ các ghe-xuồng từ thành phố đến mua. Nếu không có ai đến thì phải chèo ra sông cái để bán rẻ cho khỏi bị hư. Nếu không bán được đúng lúc, thì kể như bị ăn cơm trộn khoai mì trong mùa hạ.
Năm đó, họ may mắn lắm vì có một người đàn bà từ thành phố Cà Mau đến mua trọn số bắp trong ghe. Khi người khách hàng đã về. Người cha bảo đứa con gái lớn (khoảng 7 tuổi) ra sông rửa chiếc ghe. Cô bé vâng lời, vén quần xuống ghe, nhặt lá bắp, và bắt đầu tát nước vào ghe để rữa cho sạch, thì cô thấy một bai giấy màu vàng nâu. Cô nhặt lên, và tò mò mở ra xem xét. "Trời ơi," cô la lên. "Tiền ... ba ơi ...luộm được tiền nè". Khi mang vào nhà cho cha cô đếm xong. Thì ra một số tiền rất lớn của người khách hàng mua bắp hôm nay vô tình đánh rơi trên ghe, khi bà ấy xuống lựa bắp.
Người cha bảo đứa con gái là "mình phải cất giữ" để chờ người khách trở lại và trao trả cho bà. Ông nói, "chắc bây giờ bà ấy đang khổ sở lắm, vì không biết mất tiền ở đâu". Ngày xưa việc giao thông tại vùng nầy thì hoàn toàn bằng ghe xuồng thôi. Buôn bán thì toàn là tiền mặt, không có giấy tờ liên hệ, cho nên không thể nào tìm được bà khách đó. Chỉ còn cách ngồi chờ, và hy vọng bà ta trở lại năm sau.
Đúng như hy vọng. Một năm sau, người khách trở lại mua bắp của gia đình nầy. Người cha hỏi bà khách "Năm ngoái khi đến mua bắp, bà có làm mất cái gì không?" Bà khách chưng hửng, rơi nước mắt, và cho biết là bà đã vô ý làm rơi mất gói tiền, nhưng không biết ở đâu mà tìm. Bà đành phải quay về, vì không còn tiền để mua thêm bắp. Người cha giao lại gói tiền cho bà và cho biết là cô con gái đã tìm thấy khi rữa ghe. Ông đã cất kỹ và hy vọng bà sẽ trở lại. Bà khách cám ơn rối rít và tặng cho gia đình một cây vải để may quần áo, vì người cha nhất quyết không nhận tiền thưởng của bà. Vì số tiền nầy là mồ hôi nước mắt của gia đình bà ấy.
Tóm lại, khi một người thanh liêm, thì dù nghèo cách mấy vẫn thanh liêm. Còn người gian trá, thì dù cho nhà cao cửa rộng, sự nghiệp lừng danh, thì vẫn còn gian trá. Người Mỹ có câu "Cọp không đổi sọc."
Cô bé ấy năm nay đã 66 tuổi, khỏe mạnh, và đang vui hưởng tuổi già tại Oceanside, California.
Nguyệt Ánh Ryan HD60-67
|